Nguyễn Công Trứ – ông vua hát nói – Những giai thoại phong lưu – phần 1
Nguyễn công Trứ lúc còn là học trò nghèo rất thích nghe hát ả đào. Gần miền có một ả đào tên là Hiệu thư nhan sắc xinh đẹp, lại nổi tiếng hát hay, nhưng tính nết kiêu kỳ. Ông muốn gần mà không thể gần đuợc, bèn nghĩ ra một kế đến xin theo Hiệu Thư làm kép. Đàn đáy Ông rất hay, mỗi khi Hiệu Thư đi hát đình đám, ông thường cùng với một tiểu đồng quẩy gánh mang đàn theo sau.
Một hôm có đám ở huyện bên mời Hiệu Thư sang hát, ông cố ý để quên dây đàn ở nhà. Đi được vài dặm, đến chỗ đồng không quãng vắng, ông giả vờ luống cuống. Hiệu Thư gạn hỏi, ông nói: “Vội vàng bỏ quên dây đàn ở nhà, bây giờ biết làm thế nào?”
Nàng phàn nàn rồi sai thằng bé con chạy trở về lấy. Lúc ấy bốn bề vắng vẻ, chỉ còn mình nàng, ông liền đến ôm lấy. Nàng sức yếu không cưỡng được, miệng chỉ khẽ kêu ứ hự. Xong rồi ông bỏ đi không trở lại nữa.
Hơn mười năm sau ông làm Tổng đốc Hải dương. Gặp ngày sinh nhật mở tiệc ăn mừng, cho tìm khắp ả đào danh ca các nơi về hát. Tình cờ Hiệu Thư lại ở trong đám ca nhi ấy.
Ngồi vào chiếu hát, nàng liếc nhìn thấy ông quan trang nghiêm cầm roi chầu ngồi trên sập kia chính là anh kép đàn năm xưa đã đi trêu ghẹo mình ở chỗ đồng không quãng vắng, liền mưỡu rằng:
Giang sơn một gánh giữa đồng,
Thuyền quyên ứ hự… anh hùng nhớ chăng?
Ông sực nhớ truyện cũ hỏi ra mới biết nàng vẫn còn chờ đợi, không chịu lấy ai, liền cưới làm tiểu thiếp.
Xem thêm:
Những giai thoại phong lưu của Nguyễn Công Trứ – phần 2
Những giai thoại phong lưu của Nguyễn Công Trứ – phần 3
Cách ít lâu ông phụng chỉ đem quân dẹp giặc ở vùng Tuyên quang Cao bằng, xông pha nơi lam sơn chướng khí. Những khi việc quan nhàn hạ, trạnh thương ai phòng không chiếc bóng, vò võ năm canh Ông làm bài thơ Tương tư:
Tương tự khôn biết nói làm sao,
Muốn vẽ mà chơi vẽ được nào.
Khi đứng khi ngồi khi nói truyện
Lúc say lúc tỉnh lúc chiêm bao.
Trăng soi trước mắt ngờ chân bước,
Gió thổi bên tai tưởng miệng chào.
Một nước một non người một ngả,
Tương tư khôn biết nói làm sao.
Một hôm ông cùng các tướng đương chỉ huy tập trận ngoài bãi, chợt thấy Hiệu Thư lặn lội tìm đến. Nghĩ thương nàng đi đường xa xôi vất vả, ông ngâm:
Đành nhẽ bút nghiên mà kiếm mã,
Thương ôi kim chỉ cùng phong trần,
Xem thêm
Những giai thoại phong lưu của Nguyễn Công Trứ – phần 2
Những giai thoại phong lưu của Nguyễn Công Trứ – phần 3
BÀI VIẾT MỚI NHẤT
Khúc Ả phiền – 36 giọng
Nhị vị Tổ nghề – Hát giai
Có chí thì nên – Hát nói
Múa bài bông
Giữ cho đẹp mãi quê mình – hát nói