Chơi xuân kẻo hết xuân đi – Hát nói – Nguyễn Công Trứ
Ngẫm cho kỹ bất nhân là tạo vật,
Đã sinh người lại hẹn lấy năm
Kể chi thằng lên bẩy, đứa lên năm
Dẫu ba vạn sáu nghìn ngày là mấy chốc.
Lại mang lấy lợi danh, vinh nhục,
Cuộc đời kia lắm lúc bi hoan.
E đến khi hoa rữa, trăng tàn,
Xuân một khắc, dễ nghìn vàng đổi chác.
Tế suy vật lý tu hành lạc,
Hà dụng phù danh bạn thử thân.
Xong bất nhân mà lại chí nhân,
Hạn lấy tuổi để mà chơi lấy.
Cuộc hành lạc bao nhiêu là lãi bấy,
Nếu không chơi, thiệt ấy ai bù.
Nghề chơi cũng lắm công phu.
Bản khác
Nhật trầm tây lĩnh thủy đông lưu,
Hoa khai xuân hề, diệp lạc thâu.
Ngày tháng đi, dòng nước chảy mau,
Lần lữa mãi cũng bạc đầu tráng sĩ.
Thất thập chu nhan năng hữu kỷ,
Lão thành hối bất cập như nhân.
Nợ phong lưu dan díu mấy mươi lần,
Thú thi tửu lại chen chân gánh vác.
Nữa một mai về làng tuổi tác,
Cuộc cầm thi phó thác mặc đương thì.
Chơi xuân kẻo hết xuân đi.
Xem thêm
Hát nói – Thể cách chính của Ca trù
BÀI VIẾT MỚI NHẤT
Khúc Ả phiền – 36 giọng
Nhị vị Tổ nghề – Hát giai
Có chí thì nên – Hát nói
Múa bài bông
Giữ cho đẹp mãi quê mình – hát nói